"Cuối cùng
cho một tình yêu''
Ở
Đại học Văn khoa Huế lúc ấy có cô Trần Thị Nh. H. Cô không nằm
trong danh sách người đẹp, nhưng hay mặc áo dài tím, có dáng đi
mềm mại như tơ, hát hay, nên H. rất được mến mộ. Họa sĩ
Trịnh Cung lúc còn học Mỹ thuật Huế rất mê Nh. H. Vì tuyệt vọng,
anh đã làm nên bài thơ Cuối cùng cho một tình yêu. Bài thơ
này đã được Trịnh Công Sơn phổ nhạc và nổi tiếng gần 40 năm qua.
Một điều thú vị là: ''Cho đến nay, Nh. H. đã có gia đình, có cháu
nội, cháu ngoại mà vẫn chưa biết bài thơ phổ nhạc bất hủ ấy Trịnh
Cung đã làm cho chính mình" (lời thú nhận của Trịnh Cung).
Tương tự, Trịnh Công Sơn đã yêu Ph.Th. - em ruột ca sĩ Hà Thanh. Sau này, anh kể lại: ''Hà Thanh có đến bốn, năm người em gái, nhưng mỗi lần Ph.Th. đến sau lưng là mình biết ngay bởi mùi hương rất đặc trưng". Chưa bao giờ Trịnh Công Sơn dám tỏ tình với Ph.Th. và Ph.Th. cũng không có một cử chỉ nào khiến người bạn âm nhạc của chị mình hiểu nhầm là cô có cảm tình riêng. Thế mà nhạc sĩ họ Trịnh đã si tình, và nhờ cái vẻ đẹp thánh thiện ''em đứng lên gọi mưa vào hạ'' ấy của Ph.Th., anh đã viết nên mấy bài hát Nhìn những mùa thu đi, Nắng thuỷ tinh và Gọi tên bốn mùa. Ph.Th. lập gia đình với ông tiến sĩ B. làm trưởng khoa luật rồi làm Bộ trưởng Giáo dục, ''tuổi tác không cân xứng nhưng danh vọng và sắc đẹp thì đẹp đôi''. Sau đó, vì thời cuộc, tiến sĩ B. mất sớm, Ph.Th. vẫn giữ sự đoan trang, đức hạnh nuôi dạy các con ăn học đến nơi đến chốn tại Boston (Mỹ). Cuối năm 2000, gặp lại Hà Thanh và Ph.Th. tại Huế, vẫn thấy hai chị em này không sợ thời gian, vẫn đẹp như nắng thủy tinh thuở nào. Nhớ lại chuyện xưa, các cô rất vui và xem đó là kỷ niệm của giai đoạn đẹp nhất đời mình. Tuy chỉ mới một chiều, nhưng bạn bè thuở ấy vẫn xem chuyện Trịnh Công Sơn si mê Ph.Th. là mối tình đầu của anh.
''Hai mươi năm xin trả nợ dài''
Tương tự, Trịnh Công Sơn đã yêu Ph.Th. - em ruột ca sĩ Hà Thanh. Sau này, anh kể lại: ''Hà Thanh có đến bốn, năm người em gái, nhưng mỗi lần Ph.Th. đến sau lưng là mình biết ngay bởi mùi hương rất đặc trưng". Chưa bao giờ Trịnh Công Sơn dám tỏ tình với Ph.Th. và Ph.Th. cũng không có một cử chỉ nào khiến người bạn âm nhạc của chị mình hiểu nhầm là cô có cảm tình riêng. Thế mà nhạc sĩ họ Trịnh đã si tình, và nhờ cái vẻ đẹp thánh thiện ''em đứng lên gọi mưa vào hạ'' ấy của Ph.Th., anh đã viết nên mấy bài hát Nhìn những mùa thu đi, Nắng thuỷ tinh và Gọi tên bốn mùa. Ph.Th. lập gia đình với ông tiến sĩ B. làm trưởng khoa luật rồi làm Bộ trưởng Giáo dục, ''tuổi tác không cân xứng nhưng danh vọng và sắc đẹp thì đẹp đôi''. Sau đó, vì thời cuộc, tiến sĩ B. mất sớm, Ph.Th. vẫn giữ sự đoan trang, đức hạnh nuôi dạy các con ăn học đến nơi đến chốn tại Boston (Mỹ). Cuối năm 2000, gặp lại Hà Thanh và Ph.Th. tại Huế, vẫn thấy hai chị em này không sợ thời gian, vẫn đẹp như nắng thủy tinh thuở nào. Nhớ lại chuyện xưa, các cô rất vui và xem đó là kỷ niệm của giai đoạn đẹp nhất đời mình. Tuy chỉ mới một chiều, nhưng bạn bè thuở ấy vẫn xem chuyện Trịnh Công Sơn si mê Ph.Th. là mối tình đầu của anh.
''Hai mươi năm xin trả nợ dài''
Khoảng
năm 1962, gia đình Trịnh Công Sơn gặp khó khăn về kinh tế, gian
phố lớn ở đường Phan Bội Châu (Ngã Giữa) phải sang cho người khác
và qua thuê một căn hộ ở tầng một, dãy lầu mới xây ở đầu cầu Phú
Cam. Hàng ngày, Trịnh Công Sơn đứng trên lầu ngắm các cô nữ sinh
đi qua cầu Phú Cam, đi dọc theo đường Nguyễn Trường Tộ đến trường
Đồng Khánh. Trong đám xuân xanh ấy có cô Ngô Thị Bích Diễm, con
gái thầy Ngô Đốc Kh. - người Hà Nội. Bích Diễm giống bố, người
dong dỏng cao, nét mặt thanh tú, bước đi thong thả nhẹ nhàng.
Con
người của Diễm rất hợp với cái tên Diễm và cũng thích hợp với tâm
hồn bén nhạy của Trịnh Công Sơn. Anh yêu Diễm mê mệt. Những ngày
không thấy Diễm đi qua, anh đau khổ vô cùng. Anh trông thấy con
đường trước nhà ''dài hun hút cho mắt thêm sâu'' (Diễm
xưa). Nhưng anh cũng biết, gặp Diễm để nói lên nỗi
đau ấy không phải là chuyện dễ.
Thầy Ngô
Đốc Kh. - thân sinh của Diễm, là một ông giáo rất nghiêm. Ông
không thể chấp nhận một anh chàng chưa có bằng đại học, tóc dài,
cằm lún phún râu chuyện trò với cô con gái đài các của ông. May
sao lúc ấy họa sĩ Đinh Cường thuê nhà ở gần nhà Diễm để làm xưởng
vẽ. Hai bạn canh chừng những khi thầy giáo có giờ dạy, mà Diễm
đang ngồi ở nhà học bài thì liền liều mình qua thăm.
Những lần liều mình ấy, có khi Diễm tiếp, có khi Diễm để
cho người nhà tiếp.
Khác với
Ph.Th., Diễm biết Trịnh Công Sơn yêu mình và trái tim cô nhiều khi
cũng rung động. Nhưng lúc ấy Diễm không thể vượt qua được sự
nghiêm khắc của gia đình để nói cho tác giả Ướt mi biết
điều đó. Trịnh Công Sơn trút hết nỗi lòng yêu Diễm vào bài
Diễm xưa. Nhưng sự việc không dừng ở đó, bởi mấy năm sau, khi
Diễm vào học ở Sài Gòn, em gái cô cũng lớn lên thành một thiếu nữ
xinh đẹp. Với cái cầu đã bắc từ hồi yêu Bích Diễm, tâm hồn của Sơn
qua cây cầu cũ, nói như Đinh Cường ''Sơn lại da diết với cái dáng
vẻ khoan thai, áo lụa vàng của Dao A. để rồi thất vọng, để
rồi...''.
Khác với
những lần yêu trước, thất vọng về Dao A., Trịnh Công Sơn không bắt
nhạc của anh phải mang cái gánh thất tình của anh. Không ngờ hai
mươi năm sau, trải qua bao nhiêu dâu bể, từ bên Mỹ, Dao A. trở về
Việt Nam tìm Trịnh Công Sơn. Không rõ Dao A. nói gì với Sơn, và
còn gì nữa không, mà anh đã rất hài lòng với thực tại ''hai
mươi năm xin trả nợ dài, trả nợ một đời em đã phụ tôi'' (Xin
trả nợ người). Trong hai mươi năm ấy, Dao A. đã có gia
đình, đã hiểu rõ cuộc đời, nên hết ''phụ tình'' Trịnh Công Sơn.
Đinh
Cường đã viết: ''Tháng cuối cùng trước khi Sơn mất, Dao A. về thăm
suốt tuần, sáng nào A. cũng đến ngồi bên chiếc xe lăn của Sơn, chỉ
còn biết nhìn Sơn, cho đến chiều tối mới về nhà''. Trịnh Công Sơn
yêu Dao A. phải trải qua hai mươi năm mới ''nhận'' được lời đáp.
Tuy đã quá muộn, nhưng trên cõi đời này có mấy ai được yêu và được
nhận trong một khoảng cách dài lâu đến thế đâu!
''Coi như phút đó tình cờ''
''Coi như phút đó tình cờ''
Gặp
người đẹp, Trịnh Công Sơn dễ yêu, mà không riêng gì Sơn, các bạn
thân sơ của anh cũng đều như thế. Sơn không nề hà chuyện yêu một
chiều, không sợ đau khổ vì tình phụ, đã yêu là yêu mãi, yêu hoài,
yêu hết mình. Nhưng cũng có lúc anh ''chán tình'', vì cho rằng
mình yêu nhầm. Ngày ấy, ở bên kia sông Thọ Lộc, thuộc phường Vĩ
Dạ, có cô nàng tên Nguyệt rất đẹp. Trịnh Công Sơn đã yêu say đắm.
Vô tình, trong lúc nói chuyện với Sơn, cô buột miệng khen một anh
chàng nào đó đẹp trai ''vì anh ấy lai Tây''.
Chỉ một
chuyện vô tình rất nhỏ, thế mà Trịnh Công Sơn cảm thấy bị xúc
phạm, anh không thể hiểu nổi một người mình yêu mà lại có một quan
niệm thẩm mỹ lệch lạc đến thế. Tất cả những yêu thương
Nguyệt trong lòng anh bỗng nhạt nhoà hết. Anh viết bài Nguyệt ca.
Anh ca ngợi cô nàng Nguyệt hết lời khi trăng là Nguyệt.
Nhưng khi anh phát hiện ra từ trăng thôi là Nguyệt,
Nguyệt không phải là người anh mơ ước, anh xem chuyện anh yêu
Nguyệt coi như phút đó tình cờ và về sau anh không nhắc
đến cô nữa.
Trịnh
Công Sơn yêu rất nhiều, về sau có thêm Bích Kh., có Chu Nguyệt
Ng., có Michiko, có Hồng Nhung... nhưng định mệnh vẫn cứ bắt anh
phải đứng trước cái ngưỡng của tình yêu. Nếu anh còn sống thêm vài
mươi năm nữa, sẽ còn ai nữa... và cũng thế thôi. Nếu anh
bước qua khỏi cái ngưỡng ấy thì chưa chắc đã có được cái địa vị
người sáng tác nhạc tình hay nhất thế kỷ.
Báo SGTT.VN
Nguồn sưu tầm by Ngoan Trương Công
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét