Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Giao Linh

Nghệ sĩ Giao Linh phía sau ánh đèn sân khấu

(Nguoiduatin.vn) - Giao Linh được biết đến với biệt danh “nữ hoàng sầu muộn” vì chị thường hát các bản nhạc buồn, da diết và khi biểu diễn hiếm khi nào thấy chị cười. Thế nhưng, bên ngoài sân khấu, Giao Linh lại rất hay cười, vì quan điểm sống của chị là đã sống phải vui vẻ, thoải mái.

Ca sĩ Kasim Hoàng Vũ thích "bám váy mẹ"
“Nhiều người đi hát không đáng được gọi là ca sĩ”
Có lẽ cũng nhờ nụ cười ấy mà giờ đã hơn 60 rồi nhưng chị vẫn giữ được làn da căng, sự tươi trẻ trong nụ cười, ánh mắt.


Giao Linh được biết đến với biệt danh “nữ hoàng sầu muộn”. Ảnh: Internet

Mối kỳ duyên của “nữ hoàng sầu muộn”

Giao Linh là một trong số những nghệ sĩ được cấp phép về Việt Nam biểu diễn sớm nhất. Chị đã có chục năm đứng trên sân khấu quê nhà, cái tên đã quen thuộc với mọi khán giả xa gần. Trước đây, Giao Linh còn từng mở một quán phở tại Sài Gòn, nhưng vì điều kiện khó khăn để quản lý nên chị đành thôi kinh doanh và chuyên tâm đi hát. Mấy chục năm trường đi hát, niềm hạnh phúc lớn lao nhất của Giao Linh là giờ này chị vẫn còn được đứng trên sân khấu, được yêu mến.

Giao Linh bắt đầu học nhạc từ năm lên 9 tuổi và năm 16 tuổi, tài năng của chị được phát hiện trong một cuộc thi hát ở Sài Gòn tại một trung tâm nhạc nổi tiếng - nơi đã phát hiện và phát triển nhiều tài năng nhạc Việt. Chị đã vinh dự đoạt Huy chương vàng trong cuộc thi đó. Từ khi được phát hiện đến khi tỏa sáng là quãng thời gian rất ngắn, Giao Linh gây ấn tượng trên sân khấu không chỉ bởi giọng hát trầm buồn, day dứt mà còn bởi vẻ mặt lạnh buồn.

Thực tình, ngày đó, cô bé Giao Linh không cười khi bước lên sân khấu chỉ vì một nỗi là cô nghĩ mình hát nhạc buồn mà lại cười thì thành… buồn cười, nên cô luôn giữ nét mặt nghiêm nghị cho phù hợp với nhạc phẩm mình trình bày. Biệt danh “Nữ hoàng sầu muộn” có từ khi đó. Nhưng sau những giây phút trên sân khấu, trở lại cuộc sống bình thường thì Giao Linh lại rất vui vẻ. Trong suốt một thời gian dài khi ở Việt Nam, Giao Linh có mặt ở hầu khắp các sân khấu kể cả phòng trà hay vũ trường… Sau này, khi ra hải ngoại, tài năng của Giao Linh vẫn được khẳng định và chị thuộc thế hệ những ca sĩ gạo cội được yêu mến.

Nổi tiếng và đẹp nhưng Giao Linh lại … muộn chồng. Tới năm 37 tuổi chị mới chính thức kết hôn. Trước đó, chị chỉ có những tình yêu đi qua trong đời chứ chưa chính thức lấy chồng. Nhưng khi kết hôn, Giao Linh lại sống trọn vẹn với người chồng của mình mấy chục năm rất hạnh phúc, vui vẻ. Mối tình đặc biệt này Giao Linh gọi là một “kỳ duyên”.

Chị từng gặp chồng chị từ khi 17 tuổi, nhưng vì không có duyên, có phận nên hai người không đến với nhau, phận ai nấy sống. Nhưng, bất ngờ, hơn hai mươi năm sau gặp lại, giống như ông trời sắp đặt, cả hai lại có cảm tình và dành cho nhau rất nhiều tình cảm. Khi gặp lại, chồng Giao Linh đã qua mấy lần tan vỡ, bất hạnh trong hôn nhân, một mình nuôi 6 người con, con trai lớn nhất lúc ấy cũng đã 30 tuổi, nhỏ nhất 14 tuổi. Cũng vì sự tế nhị đó nên anh đã đề nghị với chị, thôi thì cứ thử sống với nhau trước 6 tháng, nếu cảm thấy cả hai bên vẫn ở được với nhau thì sẽ chung sống, còn nếu không thì chia tay.

Các con đã lớn, nếu ai không ưng thuận thì có thể chuyển ra ngoài sinh sống, bao giờ thuận thì về. Không ngờ, sau 6 tháng, cả nhà chẳng ai chịu… chuyển đi. Các con của chồng chị ban đầu thì đến ở 1 tuần rồi đi, sau đó thành ở 2 tuần và cuối cùng cũng chẳng chịu rời. Họ sống hạnh phúc với nhau tới tận bây giờ. Có nhiều lần, Giao Linh đi biểu diễn ở những bang gần nhà bên Mỹ, các con chị còn theo đến tận nơi để cổ vũ cho mẹ rồi sáng sớm hôm sau lại về đi làm. Giao Linh rất hạnh phúc với điều đó.

Chị cũng nói thật thà rằng, chiếm được cảm tình của con chồng như chị không phải dễ mà có được, thậm chí, các con còn chịu tâm sự, chia sẻ với chị nhiều hơn bố của chúng. Tấm lòng chị cởi mở, luôn biết quan tâm, hỏi han và lo lắng cho các con nên ai cũng líu ríu với chị. Nhiều chuyện của con cái, chỉ có chị nói ra thì bố của chúng mới biết. Ra ngoài thì thôi, nhưng cứ về nhà với mẹ Giao Linh là các con chị vẫn cứ nhõng nhẽo như trẻ nhỏ…

Hạnh phúc tràn ngập tiếng cười

Chồng Giao Linh không là dân văn nghệ nhưng anh lại yêu văn nghệ vô cùng. Anh yêu tiếng hát Giao Linh. Giọng ca trầm buồn, ngọt đến tận tâm can của chị chính là sợi dây dẫn dắt anh tới với chị. Giao Linh nói, cũng vì anh yêu sân khấu chẳng thua gì chị nên đi đâu hai vợ chồng cũng đi cùng nhau, anh vừa làm chồng và vừa làm… trợ lý đặc biệt cho chị luôn. Hai vợ chồng xuất hiện ở sân khấu nào là gây chú ý ở nơi đó vì nụ cười không mấy khi tắt trên môi họ. Mấy lần đi biểu diễn, anh thường nhìn quanh và nói đùa: “Hình như ở đây anh là trợ lý già nhất thì phải”. Dẫu già nhất nhưng anh lại… năng động chẳng kém cánh trẻ, giúp vợ những việc phụ, lo nước uống rồi chụp hình. Anh tự hào là anh luôn chụp vợ rất đẹp.

Bên ngoài sân khấu, Giao Linh lại rất hay cười, vì quan điểm sống của chị là đã sống phải vui vẻ, thoải mái. Giao Linh không có con. Con của anh cũng chính là con của chị, chị đến với anh cũng một phần là lý do anh có đông con. Chị quan niệm, đã thương nhau thì sẽ thương cả các con nữa, chị dành rất nhiều tình cảm cho các con của chồng. Giao Linh luôn cho rằng, anh thương chị, yêu chị không chỉ bởi tình yêu mà quan trọng hơn là thấy cách cư xử của chị với con cái của mình.

Giao Linh bao giờ cũng khen chồng là người tốt tính và có phước vì các con anh là 3 dòng con của 3 người vợ khác nhau, nhưng cả 6 anh em yêu thương nhau như một, không bao giờ có tâm lý mẹ này, mẹ kia cả. Anh có cách dạy con rất hay, tuần nào cũng họp đủ các con lại để nói chuyện, bàn cái đúng cái sai và chỉnh sửa. Khi chị mới đến, thấy mỗi cuộc họp các anh chị lớn đều nói dồn lên cậu em út tên Bảo, chuyện gì cũng nói Bảo không làm đúng.

Giao Linh mới nói: “Các con chuyện gì cũng Bảo, làm sai la em thì đúng nhưng em làm đúng cũng nói sai, tối ngày cứ nói Bảo không à. Thôi, giờ mẹ mua cho Bảo cái vé máy bay, Bảo về với mẹ của Bảo đi con!” Chị vừa nói đến thế là Bảo đứng dậy ngay: “Bảo có ý kiến, Bảo có ý kiến… Cho Bảo một cơ hội đi rồi Bảo thay đổi”. Thế là cả nhà lại cười rần rần, Bảo đã bị cuộc sống ấm cúng của gia đình “mê hoặc” rồi, đâu có muốn đi đâu nữa.

Không chỉ cùng chồng nuôi dạy các con trưởng thành, Giao Linh còn chăm lo cho các cháu. Khi các con bận học hành, sự nghiệp là chị thay con chăm cháu. Có đứa chị nuôi từ 2 tuổi rưỡi tới 9 tuổi mới chịu trả về cho bố mẹ chúng. Giao Linh bảo, cứ đứa nhỏ nào giao tới tay chị là bố mẹ chúng yên tâm vì ở với Giao Linh chỉ có… vui vẻ mà thôi.

Một trong những bí quyết để Giao Linh giữ được hòa khí trong gia đình chính là “cơm sôi thì bớt lửa”, phải sống vị tha với nhau, đừng làm khó nhau. Còn nếu cứ khó khăn trong cuộc sống thì chỉ làm cho cái Tâm mình phiền muộn, già đi, còn khi mình thoải mái thì chuyện gì cũng giải quyết được. Giao Linh cho rằng, cứ tha thứ hết, tha thứ rất dễ, nếu cho rằng dễ tha thứ thì sẽ là dễ. Cuộc sống này ai chẳng có lầm lỗi, nếu chứ chăm chú để bắt lỗi thì sống cả đời với nhau sẽ mệt lắm. Các con của chị đâu phải lúc nào cũng làm chị thoải mái, những khi con mắc lỗi chị nói: “Ồ không sao đâu con, mẹ nghĩ các con không có ý làm như vậy”.

Cũng nhờ chị thoải mái thế nên các con chồng tâm sự với chị rất nhiều, kể cả chuyện vui hay buồn. Từ trước tới giờ, các con đều sợ cha nên không dám nói, chị là người ở giữa khuyên nhủ chồng phải dễ tính hơn, cởi mở hơn. Trẻ con, ai chẳng thích tâm sự, thấy con về nhà vui vẻ thì chị hỏi liền hôm nay có chuyện gì vui thế con, hôm nào buồn thì lại nói sao mọi hôm con về nhà vui lắm hôm nay lại rầu rĩ thế… là chị đã khơi được nguồn tâm sự của con rồi.

Ngay cả trong cuộc sống vợ chồng của chị đâu phải mọi chuyện đều đồng quan điểm được, có hợp cũng chỉ trong giới hạn nào đó thôi. Dần dần phải tự điều chỉnh. Chị nhớ hồi mới lấy nhau, hai vợ chồng cũng hay cãi cọ vì những thứ bất đồng quan điểm như thế, sau đó, hai người mới ngồi lại với nhau nói rằng, tại sao khi mình gặp nhau và lấy nhau khó khăn đến thế thì bây giờ phải ghen nhau, làm khổ nhau. Cũng từ đó, vợ chồng chị biết sống tốt với nhau mỗi ngày, cười mỗi ngày.

Đi diễn cùng chị, anh hay cười và nói chuyện rất vui, hóm hỉnh, nhưng Giao Linh “bật mí” rằng, anh cũng khó tính lắm, cũng hay cáu chứ không dễ tính mấy đâu. Nhưng, mỗi lần anh cáu là chị lại “bớt lửa” bằng cách nói đùa: “Ồ, sao hôm nay anh đóng kịch vậy, anh làm diễn viên giỏi đấy”. Làm gì có ông chồng nào còn cáu kỉnh được khi bà vợ bông đùa nhẹ nhàng, vui vẻ được đến thế. Thế là anh cũng lại cười hòa. Cuộc sống muốn vui thì phải biết gạt những câu nói không hay ra ngoài, dành cho nhau những lời dịu dàng và đừng chấp nhặt nhau.

Khối cặp vợ chồng trẻ gặp vợ chồng Giao Linh cảm thấy ngưỡng mộ với tình cảm anh chị dành cho nhau, vẻ ngoài thì già nhưng mà tấm tình còn son trẻ vô cùng. Giao Linh quan niệm, đời sống này giản dị vô cùng, hạnh phúc của chị cũng đơn giản như thế, chỉ cần biết mở lòng ra và yêu thương.

Miên Thảo.
 Giao Linh: Vừa đi hát vừa... bán phở

(Nguoiduatin.vn) -Nổi tiếng với những nhạc phẩm buồn, Giao Linh đã gieo vào lòng khán giả bao sầu nhớ. Người mê đắm các ca khúc Màu tím păng-xê, Phượng buồn, Thầm kín, Mười năm tái ngộ... đã gọi chị mỹ danh "Nữ hoàng sầu muộn".

Nghệ sĩ Giao Linh phía sau ánh đèn sân khấu
Chị tự nhận mình may mắn trong con đường nghệ thuật và sau hơn 35 đi hát vẫn còn được khán giả thương nhiều. Đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến, phần thưởng vô giá với người nghệ sỹ.


Ca sĩ Giao Linh thời còn trẻ

Ngã rẽ cuộc đời may mắn

Tôi đã nghe Giao Linh hát những bản tình ca buồn từ thuở còn dùng băng cat-set rồi sau này là đĩa hình. Tiếng hát của chị nhẹ nhàng, sầu buồn ru tâm hồn người nghe vào mộng ảo. Tiếng hát ấy, 35 năm về trước và bây giờ vẫn vậy, buồn da diết. Bao năm qua rồi, nhưng với khán giả yêu thích nhạc xưa, khi nghe “Màu tím păng-xê”, “Mười năm tái ngộ”... vẫn muốn nghe chính giọng Giao Linh. Những ca khúc này hợp với chị như thể nhạc sỹ "đóng giày" cho Giao Linh.

Nhiều năm rồi, tình cảm khán giả dành cho Giao Linh vẫn nồng nàn như thuở Sài Gòn xưa nơi chị hát trong các quán bar, phòng trà. Thời ấy, Giao Linh mới vào nghề, hát bằng cả tâm hồn thiếu nữ, gieo nỗi buồn vào những con người mang tâm hồn nhạy cảm, nay vẫn nỗi buồn ấy lại được trải qua những thăng trầm, trải nghiệm cuộc sống đưa người nghe hoài vọng một thời xa vắng. Chị hạnh phúc khi được trở về nước hát cho những khán giả đã cổ vũ một ca sỹ Giao Linh từ khi mới chập chững vào nghề.

Ngược lại thời gian, Giao Linh nhớ về ngày còn là cô gái tên thật là Nguyễn Thị Sinh mới bước vào nghề ca hát. Chị sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn trong một gia đình có 7 anh chị em, nhưng không có ai hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật cả. Từ nhỏ, Giao Linh rất đam mê ca hát. Năm 1966, trong một buổi giao lưu văn nghệ, tình cờ chị gặp nhạc sĩ Thu Hồ. Khi nghe giọng hát của Giao Linh, nhạc sỹ này nói: "Ngày mai lên hãng Continental thử giọng". Cũng thật may mắn, và đầy bất ngờ, chị được ký hợp đồng thâu đĩa độc quyền 3 năm với hãng này.

Giao Linh kể lại, ngày xưa khi còn chưa đi hát trên sân khấu lớn, có người bạn thân đã khuyên chị: "Nếu có đi hát hãy lấy tên Giao Linh, nghệ danh này sẽ gặp nhiều may mắn đấy. Thế là tôi đã lấy nghệ danh ấy cho đến nay". Từ khi đi hát, đôi mắt mênh mông buồn ấy đã gắn với những tình khúc buồn khiến người nghe phải bâng khuâng, xao xuyến. Chính vì lẽ đó, trong nỗi nhớ tình buồn, khắc khoải gọi tên người xưa, ai đó trong số khán giả ruột của Giao Linh đã dành cho chị cái "danh hiệu" thật buồn: "Nữ hoàng sầu muộn".

Sài Gòn trước năm 1975 được ví là hòn ngọc Viễn Đông, các phòng trà ca nhạc, tụ điểm giải trí lấp lánh ánh đèn màu. Giao Linh tâm sự: "Hồi trước, tôi đi hát cũng chạy hết phòng trà này đến phòng trà khác, một tối hát ở 3-4 phòng trà khác nhau. Với các ca sỹ mới bây giờ cũng chạy như vậy thôi, nhưng ngày ấy chạy show bằng xe gắn máy và đường không tắc như bây giờ. Ngày xưa, Sài Gòn đâu có đông dữ như bây giờ, chạy loáng cái là đến tụ điểm khác, giờ thì không chạy nổi vì tắc đường".

Ngày xưa ấy, một đêm Giao Linh đã chạy 6 tụ điểm ca nhạc, chạy đến Chợ Lớn luôn, mỗi nơi hát 3 bài rồi lại chạy. Một thời gian dài, Giao Linh ở bên Mỹ không có chuyện chạy show như vậy, nhưng trở về Việt Nam bây giờ thấy không khí cũng như xưa. "Nếu đi cùng các đoàn hát ra tỉnh, một đêm tôi cũng chạy show 3 nơi, từ điểm này qua điểm kia cách nhau nửa tiếng. Chẳng hạn tôi đi Đà Lạt, hát ở Đà Lạt xong chạy xuống Di Linh, rồi về qua Bảo Lộc. Đời sống âm nhạc rất vui. Đi tới các nơi, tôi thấy khán giả còn thương nghệ sỹ nên thấy vui lắm. Mới đây, trong chương trình "Trở lại chốn xưa" Giao Linh thấy mình còn may mắn bởi khán giả còn thương mình, thấy vui lắm", chị nói.

Vừa hát vừa bán phở

Nhớ lại những năm trước đây, khi còn sống tại Sài Gòn, Giao Linh thường xuyên phụ giúp mẹ bán phở. Nhưng cô con gái người bán phở lại yêu đắm đuối ánh đèn sân khấu, những tiếng vỗ tay tán thưởng của khán giả, những bó hoa tặng cho ca sỹ. ánh đèn sân khấu như có một sức hút vô hình nào đó quyến rũ cô bé Sinh thuở ấy.


Ca sĩ Giao Linh hiện nay

Giao Linh nhớ lại: "Nhiều khi dậy sớm phụ mẹ bán phở mà tôi cứ ngân nga hát. Tôi hát một cách say mê như mình đang ở những cuộc sinh hoạt văn nghệ, hay những cuộc biểu diễn văn nghệ của trường lớp". Ngày ấy, trong số những khách đến ăn phở quán nhà Giao Linh cũng có những người để ý, yêu mến giọng hát của cô bé Sinh hồn nhiên, nhí nhảnh để rồi mong một ngày được nghe giọng ca ấy trên những sân khấu chuyên nghiệp của Sài Gòn.

Hoàn cảnh của những ca sỹ trước những năm 1975 đa phần là khó khăn, vì chẳng ai muốn theo kiếp cầm ca, "xướng ca vô loài" mà xã hội khi ấy không mấy coi trọng. Như Thanh Thuý vì nghèo khổ, mẹ đau ốm nặng, em còn nhỏ mà phải dấn thân vào chốn phòng trà ca nhạc, còn Giao Linh hoàn cảnh gia đình cũng khó khăn là điểm chung của thời ấy. "Ba má Giao Linh là người nhập cư, ba chị người Phủ Lý (Hà Nam), má người Quảng Bình dắt díu nhau nhập cư tại Sài Gòn. Chị lớn lên trong một gia đình không khá giả gì nhưng ba má cũng cố gắng làm để con có một đời sống thoải mái".

Trước đây, khi ở Canada gia đình Giao Linh cũng có tiệm phở. Mở tiệm bán phở là nghề gia truyền của gia đình nghệ sỹ Giao Linh. Từ hồi tôi lớn lên, má đã có tiệm phở, các anh chị em tôi đã gắn bó với tiệm phở mấy chục năm rồi. Tiệm phở của gia đình Giao Linh ở phố Nguyễn Kim cũng khá nổi tiếng, sau này bà để lại tiệm phở cho con dâu và cùng gia đình sang định cư tại Canada.

Ba má Giao Linh đều mất ở nước ngoài hết. Mấy cô em gái lại tiếp tục nghề của má, mở tiệm phở tại Canada. Quán phở của chị em Giao Linh khá nổi tiếng tại Toroto. Cứ đến thành phố này, gặp người Việt Nam nào hỏi tiệm phở của chị em Giao Linh ai cũng biết. Có khách ở NewYork sang, không biết đường gặp người Việt hỏi thăm cũng đến được tiệm phở. Đây là nghề chính để nuôi sống gia đình Giao Linh.

Khi sang định cư ở nước ngoài, cuộc sống của Giao Linh cũng gặp khó khăn nhiều. Đầu tiên, chị cũng phải tìm việc làm. "Tôi may mắn có nghề hát nên tiếp tục đi hát, nhưng mấy người em phải đi làm ở xưởng với mức lương ba cọc ba đồng. Mấy chị em bàn với nhau, tiếp tục nghề của má kinh doanh hàng ăn và cũng nổi tiếng". Về Việt Nam, Giao Linh cũng đã mở quán phở... nhưng rồi vì nhiều người còn yêu mến giọng hát của "Nữ hoàng sầu muộn" nên chị đã không kham nổi việc kinh doanh, Giao Linh dẹp quán phở để tập trung cho âm nhạc.

May mắn đến với cô con gái của người bán phở, một gia đình chẳng có chút gì liên quan đến nghệ thuật, ấy là khi cô bé Sinh đi hát và được "chấm điểm". Trong sâu thẳm tâm hồn của Giao Linh, chị vẫn thầm nhắc và biết ơn đến hai người cho chị cuộc sống ngày hôm nay. Một là người mẹ chắt chiu từng đồng tiền lẻ, thức khuya, dậy sớm đong những vất vả bằng những bát phở để nuôi lớn và cho chị đi học. Thứ hai là những người thầy, nhạc sỹ Thu Hồ, nhạc sỹ Nguyễn Văn Long đã làm nhịp cầu nối đưa chị đến với khán giả để được yêu mến cho đến bây giờ.

Chị tâm sự: "Tôi lớn lên trong tình thương của gia đình dù không giàu có nhưng nghĩ mình lớn rồi phải một tay phụ giúp gia đình. Tôi có năng khiếu ca hát, nhạc sỹ Nguyễn Văn Long cho đi hát, lăng- xê để nổi danh. Ngày ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản đi hát để có tiền đưa phụ thêm cho gia đình. Nhưng năm tháng trôi đi, giờ đây được khán giả đón nhận nhất là khi đã có tuổi thì tôi càng biết ơn các thầy nhiều lắm".

Vương Hà.
Nguồn sưu tầm by Ngoan Trương Công

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét