Việc thiết cúng rước vía đức Phật Di Lặc là một truyền thống đã có lâu đời. Nhưng dựa vào đâu mà người ta lấy ngày mùng một Tết hằng năm để làm ngày kỷ niệm rước vía Ngài?
Hỏi: Kính
thưa thầy, con không hiểu lý do tại sao đêm Giao thừa ở các chùa cũng
như ở tư gia của nhiều gia đình Phật tử lại thiết lễ cúng rước vía đức
Phật Di Lặc. Vậy ý nghĩa rước vía đó như thế nào? Kính xin thầy hoan hỷ
giải đáp cho con rõ.
Ðáp: Việc thiết cúng rước vía đức Phật Di Lặc là một
truyền thống đã có lâu đời. Nhưng dựa vào đâu mà người ta lấy ngày mùng
một Tết hằng năm để làm ngày kỷ niệm rước vía Ngài? Theo sự khảo cứu của
chúng tôi thì chưa thấy có chỗ nào nói rõ việc này. Chỉ thấy trong
quyển “Xuân trong cửa thiền” của Hòa thượng Thích Thanh Từ, xuất bản năm
1997, có nêu ra và giải thích vấn đề này. Sở dĩ người ta chọn ngày đầu
năm, tức ngày mùng một Tết âm lịch, các chùa theo hệ phái Phật giáo phát
triển cũng như đa số Phật tử làm lễ rước vía Ngài, theo Hòa thượng
Thanh Từ, là do chư Tổ Trung Hoa bày ra. Chứ không thấy sách sử nào ghi
rõ về ngày sanh của Ngài cả.
Bồ tát Di Lặc theo sử ghi thì Ngài là một nhân vật lịch sử có thật ở Ấn
Ðộ thời Phật. Di Lặc là tiếng Phạn, Trung Hoa dịch là Từ Thị. Thị nghĩa
là họ của Ngài, còn Từ là chỉ cho từ bi. Về tên họ của Ngài có nhiều
thuyết nói không giống nhau. Ngài cũng có tên là A Dật Ða (tiếng Phạn)
Trung Hoa dịch là Vô Nan Thắng. Theo thói quen, chúng ta thường gọi Ngài
là Phật Di Lặc, kỳ thật, thì Ngài chỉ là một vị Bồ tát nhất sanh bổ xứ,
hiện ở nội viện thiên cung của cõi trời Ðâu Suất. Theo lời huyền ký của
đức Phật Thích Ca, thì sau này, Ngài sẽ hạ sanh xuống cõi Ta bà tu hành
thành Phật dưới cội cây Long Hoa. Bấy giờ, người ta mới tôn xưng Ngài
là Phật Di Lặc.
Ngày nay, trong các chùa thuộc hệ phái Phật giáo Bắc Tông đều tôn thờ
hình tượng Ngài, với tư thế Ngài ngồi phạch ngực, mập mạp, bụng to và
miệng cười toe toét. Có hình tượng trên thân hình Ngài còn có 6 đứa con
nít bám chung quanh, đứa thì móc lỗ tai, móc mắt, móc miệng… Ai trông
thấy cũng tưởng như là một trò đùa, nhưng đó là tượng trưng một ý nghĩa
rất thâm sâu.
Ý nói rằng, dù cho 6 "giặc" (6 trần: sắc, thinh, hương, vị, xúc pháp) có
quậy phá đến đâu, cũng không làm cho tâm Ngài phải bị dao động, Vì sáu
căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) của Ngài đã hoàn toàn thanh tịnh.
Hình tượng này, người ta y cứ vào hóa thân của Ngài là một vị Bố Ðại Hòa
thượng (hòa thượng mang túi vải lớn) ở vào thời Ngũ Ðại khoảng thế kỷ
thứ 10 bên Trung Hoa, mà người ta tạo tạc, đắp tượng tôn thờ. Thế nhưng,
tại sao biết đó là hóa thân của Bồ tát Di Lặc? Vì trước khi viên tịch,
Ngài có để lại bài kệ:
Di Lặc chân Di Lặc
Phân thân thiên bách ức
Thời thời thị thời nhân
Thời nhân tự bất thức
Nghĩa là:
Di Lặc thật Di Lặc
Phân thân trong muôn ức
Thường thường chỉ dạy người đời
Người đời tự không biết.
Chính nhờ bài kệ nầy mà người ta mới biết Bố Ðại Hòa thượng là hóa thân của đức Di Lặc.
Trở lại câu hỏi trên, tại sao phải lấy ngày mùng một Tết làm
ngày vía? Thường người ta hay lấy ngày sinh hoặc ngày tịch để làm ngày
kỷ niệm gọi là ngày vía. Nhưng ở đây thì không nằm trong thông lệ đó. Mà
đây là ý nghĩa thâm sâu trong nhà Thiền, do chư Tổ khéo bày chọn ngày
này làm ngày vía của Ngài. Theo tục lệ của người Á Ðông nói chung, người
Việt Nam nói riêng, phần đông người ta rất chú trọng đến việc kiêng cữ
ngày đầu năm. Vì ngày đầu năm, người ta cho rằng đó là ngày quyết định
cho việc tốt xấu, hên xui, trọn một năm. Do đó, nên người Phật tử cúng
rước vía Bồ Tát Di Lặc với thâm ý là để được trọn năm an vui hạnh phúc.
Vì Bồ tát Di Lặc chuyên tu hạnh hỷ xả. Do đó, nên người ta tạc tạo tượng
Ngài lúc nào cũng thấy Ngài ngồi an nhiên vui cười hỷ hả.
Ðức Di Lặc ngồi trơ bụng đá
Bao bụi trần bám đã rồi rơi
Mặc cho thế sự đầy vơi
Dững dưng như một nụ cười an nhiên.
Niềm ước vọng cuối cùng của người tu là mong cầu thành Phật. Gần hơn là
người ta mong được an vui hạnh phúc. Muốn thế, tất nhiên người Phật tử
cần phải noi theo tấm gương hỷ xả của ngài. Từ, bi, hỷ xả, đó là tứ vô
lượng tâm tức bốn tâm hành không lường của một vị Bồ tát. Mà Bồ tát Di
Lặc là biểu trưng đầy đủ cụ thể cho bốn tâm hành nầy. Lúc nào trên gương
mặt của Ngài cũng hỷ xả an vui hạnh phúc.
Có xả bỏ những ưu phiền nội kết trong tâm, thì con người mới thật sự có
an vui hạnh phúc. Ðó mới thật là thứ hạnh phúc chơn thật. Cho nên, khi
tưởng niệm lễ bái Ngài đầu năm, người Phật tử ước vọng tương lai đời
mình sẽ được thành Phật như Ngài. Ðồng thời, cũng quyết tâm thật hành
theo hạnh hỷ xả của Ngài. Có thế, thì trọn năm người Phật tử mới được
nhiều lợi lạc, vui tươi hạnh phúc. Bằng ngược lại, thì sẽ chuốc lấy
nhiều đau khổ. Ðó là ý nghĩa và cũng là lý do chính yếu mà người Phật tử
tưởng niệm lễ vía Ngài đầu năm vậy.
Kính chúc Phật tử trọn hưởng một mùa xuân Di Lặc và luôn luôn an vui hạnh phúc bằng một nụ cười hỷ xả.
Thích Phước Thái
Nguồn sưu tầm by Ngoan Trương Công
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét